Tuesday, May 16, 2017

Đàn bà, yêu sai người, chọn sai chồng … cả đời dang dở!

Đàn bà, yêu sai người thì cũng như chọn sai chồng, cả đời dang dở. Mà có mấy ai quên được người từng làm tim mình tan nát? Có mấy ai đủ can đảm buông bỏ, để làm lại từ đầu khi mà mình chẳng còn son trẻ?

Dan ba, yeu sai nguoi, chon sai chong … ca doi dang do!

Tôi xếp nốt những thứ vụn vặt cuối cùng vào vali, trả lại căn phòng trống trơn cũ kĩ. Ngày mai tôi về quê, có lẽ chẳng còn cơ hội quay về đây nữa. Từ ngày đó đến giờ Minh không ghé phòng thêm lần nào, tôi nhủ lòng sẽ không đợi. Thế nhưng mắt tôi theo thói quen cứ dõi về phía trước, nơi con hẻm nhỏ le lói sáng dẫn ra ngoài đường chính.
Chiếc xe máy đỗ xịch trước cửa, tim tôi đập loạn lên. Không phải Minh. Anh Hai nhìn tôi bằng ánh mắt xót xa. Anh vỗ nhẹ vào vai tôi:
– Về quê rồi làm lại từ đầu nghe em, cứ ở đây mãi không khác được.
– Dạ, em biết mà Hai.
– Rồi cái gì đáng quên thì quên đi, con gái phải biết sống cho mình em à.
– Dạ, mà khi nào thì Hai về? – tôi cố nói lãng sang chuyện khác
– Chắc là cuối năm, anh cũng chán cái đất này lắm rồi. À, tối nay anh ngủ đây rồi mai đưa em ra sân bay sớm luôn.
Anh uể oải nằm trên giường, mắt nhìn dán lên trần nhà suy nghĩ. Tôi biết anh ở lại một phần vì không muốn tôi gặp Minh. Chuyện cũ, nhắc lại chỉ thêm đau lòng. Tôi trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Minh không gọi, một tin nhắn cũng không, một lời xin lỗi cũng chẳng có. Tôi nặng nề khép mắt lại, nước mắt tự nhiên trào ra.
Không có gì bình yên hơn căn nhà bé nhỏ của chúng tôi ở quê. Mọi thứ vẫn giản dị và thân thuộc như mười năm trước, khi tôi còn là một cô bé hồn nhiên mười tám tuổi. Tôi ngủ vùi, mãi đến khi cái nắng gay gắt của mùa hè rọi thẳng vào mặt mới khiến tôi chậm chạp trở dậy. Ba mẹ đã ra đồng cả. Tôi nhìn ra phía vườn sau hè. Một màu xanh bạt ngàn mướt mát trải dài trong tầm mắt, ánh nắng lung linh nhảy múa trên những chiếc lá tạo nên dải màu sắc lấp lánh. Lòng tôi tự nhiên cảm thấy rất nhẹ nhàng, trở về bao giờ cũng tốt hơn là ra đi.
Nguyên dừng xe trước nhà, cậu ta nhìn tôi cáu bẳn. Bất giác tôi không nhịn được cười, đó vẫn là ánh mắt của thằng bạn thân ngày nào.
– Thứ con gái như mày ế tới già nghe con, mấy giờ rồi mà mày nướng giờ mới dậy?
– Kệ tao, thế mày không đi làm mà vác xác qua đây làm gì? – Tôi nhướng mày hỏi lại
– Qua đèo mày đi cà phê chứ gì, về cứ ru rú trong nhà, mày định chết già à?
– Ơ cái thằng này, nay mày ăn phải gì mà lắm mồm thế?
– Thay đồ lẹ lên đi, tóc tai bù xù nhìn thấy gớm – Tôi với tay lấy cái gối nhằm mặt Nguyên mà ném, cậu ta giương mắt lườm tôi. Tôi chợt thấy mình và Nguyên cứ như những đứa trẻ vô tư ngày trước. Mắt Nguyên vẫn sáng và lấp lánh nét tinh anh như khi còn là cậu nam sinh cấp ba. Qua bao nhiêu năm tháng Nguyên dường như chẳng hề khác đi, duy chỉ có tôi càng ngày càng xa lạ với chính mình.
Nguyên có đôi tay mềm mại như con gái, những ngón tay thon dài khi lướt trên phím đàn piano tạo nên sức hút khó cưỡng. Máu nghệ sĩ và chất lãng tử dường như đã ăn sâu trong người cậu ta. Tôi nhấm nháp vị đắng của cà phê còn đọng trên đầu lưỡi, thả lòng trôi theo bài hát Nguyên đang ngân nga:
Còn gì cho nhauKhi nụ hôn kia đã tắt, khi anh đã rời xa mãi xaCòn gì lưu luyến, khi vòng tay đã buông lơiNhư giọt nước, rơi nhẹ xuống vực sâuTừ ngày anh điNụ cười thay bằng nước mắt, cô đơn lấp đầy nơi trái timGục đầu trên những kỷ niệm xưa em kiếm tìmChút hơi ấm cho mùa đông bớt lạnh lùng
Dan ba, yeu sai nguoi, chon sai chong … ca doi dang do!

Ca từ của bài hát như xoáy sâu vào lòng tôi. Vết thương lâu ngày cứ ngỡ đã lành nay lại nhoi nhói ứ nghẹn ở ngực. Tôi không cho mình rơi nước mắt, tôi đã khóc vì Minh quá nhiều, thêm nữa thật là vô nghĩa. Những hình ảnh vụn vỡ của ký ức tràn về, nụ cười và ánh mắt Minh hiển hiện như gần như xa, khi Minh ngọt ngào ôm tôi trong lòng hay cả khi bỏ mặc tôi với cái thai to tướng không thể phá được. Đến khi tôi ngước mắt lên, Nguyên đã ngồi đối diện tự lúc nào, cậu ta đưa tôi tờ khăn giấy, trông nghiêm túc hẳn:
– Đừng có khóc ở đây, người ta kêu tao ăn hiếp mày đấy
– Mày dở người à, tao có khóc đâu – Nguyên kéo tay tôi ra khỏi quán, bàn tay cậu ta ấm áp lạ thường, khác hẳn với cảm giác lành lạnh khi Minh nắm tay tôi.
Không chỉ bàn tay Minh lạnh, tính cách và trái tim anh cũng lạnh lùng hệt như vậy. Ngay lần đầu gặp Minh tôi đã bị cuốn hút bởi những đường nét anh tuấn tú và lịch lãm trên khuôn mặt anh. Nụ cười đầy bí ẩn của Minh không chỉ nhấn chìm tôi mà còn là cạm bẫy của nhiều cô gái khác.
Tôi thích anh ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Tình yêu đôi khi rất kỳ lạ, chỉ một giây phút rung động nhưng đủ làm người ta đau đớn cả một đời. Còn nhớ bạn bè, cả Nguyên cũng khuyên tôi đừng đến gần Minh, tôi và Minh hoàn toàn không hợp nhau. Vậy nhưng trái tim vẫn luôn làm theo điều mà nó muốn. Tôi cố tìm mọi cơ hội xuất hiện trước mặt Minh, cố bắt chuyện với anh, đôi lúc tôi rụt rè nhìn anh từ xa, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào và bịn rịn. Rồi khi hình ảnh của Minh ngày một nhiều dần trong tâm trí thì cũng là lúc tôi không dứt ra được thứ tình cảm đơn phương của mình.
Năm đó tôi hai mươi tuổi, cái tuổi đầy mộng mơ lẫn ướng bướng của một người con gái mới yêu. Tôi ngỏ lời với Minh, tự biết bản thân không có cơ hội nhưng vẫn cố chấp thử một lần. Minh nói rằng Minh cũng thích tôi. Lời nói của anh hững hờ và xa cách nhưng trong hạnh phúc vỡ òa đó, tôi không đủ lý trí để nhận ra. Mãi sau này tôi mới biết mình có nét gì đó hao hao giống Hân – mối tình đầu của anh.
Chung thủy với một người không phải là cái tội, nhưng chung thủy quá thì rất tội cho những người đến sau. Minh là như vậy. Anh không quên được người cũ nhưng lại không chịu đựng được cô đơn. Minh yêu tôi như một cách để lấp đầy khoảng trống trong lòng, cũng là cách tìm lại hình ảnh của Hân ngày trước. Đôi lúc Minh nhìn tôi bằng một ánh mắt lạ lẫm vô cùng. Tôi luôn sợ khi thấy hình ảnh mình trong đôi mắt mênh mông đó. Thế rồi tôi chua xót nhận ra người đó không phải tôi.
Ngày Hân trở về tôi mới biết điều đó. Minh hay về khuya, đôi lúc hai ba ngày chẳng về. Mỗi lần đi đâu anh đều khó chịu khi tôi gặng hỏi. Tôi yêu anh bằng một tình yêu yếu đuối và quỵ lụy. Khi biết mình chỉ là thế thân cho Hân, tôi lại càng sợ hãi bội phần. Nhiều khi tôi nghĩ làm sao mình có thể sống được khi không nhìn thấy anh mỗi ngày, làm sao có thể thở khi không biết anh làm gì, ở đâu. Tôi mang thai, tôi sợ mất anh và cũng sợ hãi cho tương lai của mình.
Tôi biết Minh chẳng yêu tôi, vậy mà tôi vẫn cố chấp van xin anh hãy nghĩ cho đứa con. Người đó quay lưng không ngoái đầu nhìn tôi một lần, lạnh lùng y hệt như lúc anh đến. Anh không hề quan tâm cái thai của tôi đã lớn vượt mặt và không thể phá bỏ. Đàn ông đối với người họ không yêu thì tàn nhẫn vô cùng. Tôi vùi mình trong nước mắt, nỗi đau, chờ đợi, hy vọng và rồi tuyệt vọng. Nguyên bảo tôi cứ sinh con ra rồi nuôi, con mình chứ con ai mà sợ. Sao mà không sợ? Tôi chỉ có một mình, tôi nuôi con thế nào? Rồi ba mẹ sẽ thất vọng bao nhiêu về đứa con gái như tôi?
Thế rồi thật may mắn, tôi bị trượt chân té khi cái thai vừa được 5 tháng. Con tôi không kịp chào đời. Tôi nhớ mình đã nằm như một cái xác khô suốt khoảng thời gian rất dài, còn Minh thì đang hạnh phúc bên một người khác. Một tin nhắn, một lời hỏi thăm dành cho tôi cũng không hề có. Tôi không còn nước mắt để rơi. Sướng khổ là ở mình, nếu tôi biết buông tay đúng lúc, nếu tôi không cố chấp níu giữ thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Chính tôi đã trao cho Minh cái quyền được làm tôi tổn thương và đau đớn. Cũng chính tôi đã yêu ngây ngô và mù quáng đến mức chẳng còn nhận ra bản thân. Mà mình không thương mình thì còn ai thương.
Nguyên ngồi trên xích đu, cậu ta đưa tay búng vào trán tôi đau điếng:
– Chuyện cũ rồi, ráng quên cho sạch sẽ, rồi sẽ có người dành cho mày thôi
– Thì tao có nhớ nữa đâu, chỉ là đôi lúc nhìn lại vết sẹo ở bụng, tao thấy dằn vặt lắm – tôi nhìn ra con đường vắng mênh mông trước mặt, một màu đen thăm thẳm như cuộc đời tôi phía trước – tao cũng hai tám tuổi rồi, có còn trẻ nữa đâu, mà ai còn dám yêu đứa như tao nữa, tao bây giờ quyền làm mẹ cũng chẳng còn… – Tôi òa khóc nức nở trên vai Nguyên, nước mắt cứ thế rơi xuống không kiềm lại được.
– Mày vẫn còn tao mà – Nguyên xoa nhẹ đầu tôi, bàn tay khẽ choàng qua vai ôm lấy tôi. Một cảm giác vừa thân thiết vừa xa lạ len lỏi trong lòng. Tôi ngước nhìn Nguyên, thấy môi cậu nở một nụ cười dịu dàng.
Đêm buông xuống khẽ khàng. Tôi nằm yên và lắng nghe nhịp thở đều đặn của ba mẹ ở phía chõng ngoài. Thật hạnh phúc biết bao khi đi qua lầm lỡ vẫn còn một chốn về để nương náu. Ba mẹ không hỏi nhiều về chuyện cũ, chỉ mỉm cười “con về là tốt rồi”. Câu nói ấy khiến lòng tôi nhẹ nhõm vô cùng, bởi có những chuyện càng đào sâu lại càng cay đắng.
Đàn bà, yêu sai người thì cũng như chọn sai chồng, cả đời dang dở. Mà có mấy ai quên được người từng làm mình tan nát? Có mấy ai đủ can đảm buông bỏ, để làm lại từ đầu khi mà mình chẳng còn son trẻ? Có những nỗi đau cả đời còn đó, cũng có những vết thương để mãi chẳng lành. Rồi ngày mai, liệu có ai đó đủ bao dung để yêu thương và che chở tôi như tôi chấp chận tha thứ cho chính mình? Tôi mệt mỏi chìm dần vào giấc ngủ, thoáng mơ màng thấy nụ cười Nguyên nhẹ nhàng và ấm áp.
Đan Tâm

No comments:

Post a Comment